Chúng ta đã để nghề nghiệp và các lựa chọn kinh doanh của mình lệ thuộc chủ yếu vào thu nhập từ công việc.Câu trả lời của tôi là: “Không xứng đáng theo quan điểm của ai? Tôi tin chắc sếp của bạn nghĩ rằng bạn đã được trả lương khá rồi đấy.Tôi nhớ là mình đã trả lời với tất cả sự tin tưởng: “Cháu nghĩ thế”.khác biệt lớn nhất cũng là những nhà lãnh đạo tốt nhất.• Và câu đáng ghét nhất là: Chúng ta không có đủ tiền mua nó!Bạn tin rằng bạn có thể đoán biết hay cảm nhận tương lai để rồi chuẩn bị cho mọi tình huống và bảo vệ bạn khỏi ảnh hưởng tiêu cực của sự việc ấy? Suy nghĩ đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.Hội chứng đó rất phổ biến và được biết đến như là “hội chứng mua sắm” - một căn bệnh tâm lý của những người luôn chi tiêu quá mức cần thiết.Hãy để ý rằng tôi nói họ chơi trò đóng vai nạn nhân, tôi không nói họ là nạn nhân.Đây là chuyện rất bình thường trong xã hội chúng ta.Rồi tôi hỏi về tình trạng tài chính của anh.
