Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.Dùng hay không dùng thì có sao.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.
