Nước mắt tôi lại rơi.Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi.Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác.