5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.18 tuổi là được tự do.Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường.(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).