Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.Bạn phân vân không biết chọn cái nào.Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.Một số người trong số họ cũng biết.Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?
