Không gian là cái không một vật, cho nên nó không bao giờ được tạo dựng.Đối với họ, không có không gian nội tại, không có sự tĩnh lặng.Quá khứ và tương lai hiển nhiên không có thực tại riêng của chúng.Sẽ quan trọng đối với bạn bao lâu bạn chưa thấy ra được mục đích nội tại của mình.Bất cứ tình huống nào cũng có thể làm cho nó bùng phát dữ dội, nhất là khi tình huống ấy vang vọng một khuôn mẫu đau khổ từ quá khứ của bạn.Lúc ấy cơ thể đã sẵn sàng chiến đấu.Nếu một con cá được sinh ra trong bể nước nhà bạn và bạn đặt tên cho nó là Bóng, lập cho nó một tờ khai sinh, bảo cho nó biết phả hệ của gia tộc nó, rồi hai phút sau đó nó bị một con cá khác nuốt chửng đi – đó mới là bi thảm.Hãy biến nó thành bạn và đồng minh, đừng biến nó thành kẻ thù.Sự hiện trú của họ chưa đủ mạnh để được bất tử một cách hữu thức.Bạn giữ cho nỗi bất hạnh của mình tồn tại bằng cách hiến tặng cho nó thời gian.