Người nghèo nghĩ “một trong hai”.“Thế giới nội tâm của tôi tạo nên thế giới bên ngoài của tôi.khôn ngoan hay không hề quan tâm đến lĩnh vực này? Họ chấp nhận mạo hiểm hay là người bảo thủ? Tiền bạc luôn dồi dào hay thất thường trong gia đình bạn? Gia đình bạn làm ra tiền một cách dễ dàng, hay việc kiếm tiền luôn là một cuộc đấu tranh? Tiền bạc có là nguồn vui trong nhà bạn hay là nguyên nhân của những tranh cãi cay đắng?Tại sao những thông tin này lại quan trọng như vậy? Có lẽ bạn đã nghe câu này: “Bắt chước như khỉ”.Đến đây, có thể bạn nghĩ rằng nếu phải chọn giữa sự giàu có và được mẹ (hay bất kỳ người nào khác) tán thành thì đa số mọi người sẽ chọn sự giàu có.Điều đó ý nghĩa hơn nhiều so với việc trở nên túng quẫn và không giúp gì được cho ai.Những nạn nhân thường đổ lỗi cho nền kinh tế, họ đổ lỗi cho chính phủ, đổ lỗi cho thị trường chứng khoán, đổ lỗi cho những người môi giới, đổ lỗi cho chủ, cho người làm thuê của họ, cho quản lý, cho trưởng phòng, cho người đứng trên hay dưới mạng lưới của họ, cho dịch vụ khách hàng, cho phòng vận chuyển, cho đối tác, cho bạn đời, họ đổ lỗi cả Chúa, và tất nhiên họ luôn luôn đổ lỗi cho cha mẹ mình.Tại sao phải phát minh lại cái bánh xe chứ, một khi đã có sẵn những phương pháp thành công được kiểm chứng và đem lại hiệu quả tích cực với tất cả những người áp dụng?Lúc đầu, anh ghét cay ghét đắng, nhưng dần dần anh đã thật sự thích nó.Lý do hàng đầu là tuyệt đại đa số triệu phú đã trở nên giàu có bằng việc phát triển chính doanh nghiệp của họ.