Sự cưỡng bách phải hành động, và khuynh hướng tìm kiếm cảm thức về giá trị bản thân và cái tôi của bạn từ các nhân tố bên ngoài như sự thành tựu chẳng hạn, đều là ảo tưởng không thể tránh được bao lâu bạn còn đồng hóa với tâm trí của mình.Không thứ gì đem lại niềm vui cho bạn.Cho nên ngay trong trường hợp chúng ta không thành công, thì sự việc ấy cũng không quan trọng gì trên phạm vi vũ trụ cả.Nói như vậy không có nghĩa là bạn không quan hệ sâu sắc với người khác hay với người bạn đời.Trở ngại lớn lao nhất đối với việc thể nghiệm thực tại này là gì?Mọi sự bám víu say nghiện đều như thế cả.Và bên trong sự an bình đó có niềm vui lớn lao.Một khi đã hiểu rõ vận hành sai lệch căn bản của nó rồi, thì thực sự không còn gì nhiều để bạn phải học hỏi hay tìm hiểu nữa.Không có gì khác biệt cả.Khi không gian và thời gian được trực ngộ bên trong bạn như là cõi Bất thị hiện – vô niệm và hiện trú – thì không gian và thời gian bên ngoài tiếp tục hiện hữu đối với bạn, nhưng chúng trở nên kém quan trọng hơn nhiều.