Tôi không hề phản đối.Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Và biết rằng mình biết ít thế nào.Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên.Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Bắt đầu nghe những tiếng động khác.