Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không.Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo.- Sao? Ông bảo tôi luyện trí óc ngoài đường đông nghẹt người ta ư?Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.Bạn bảo ngày của bạn đầy công việc rồi, đầy đến tràn trề ra ư? Bạn bỏ ra một ngày đến mấy giờ để lo vần đề cơm áo? Bảy giờ, phải không? Và mấy giờ để ngủ? Bảy giờ nữa ư? Tôi xin tính thêm hai giờ nữa cho rộng rãi.Tôi bắt đầu từ lúc thức dậy và chỉ kể những việc thầy làm, cuối cùng tôi mới chỉ cách nên dùng thì giờ đó ra sao.Hễ làm không đổ mồ hôi thì nó không bằng lòng.Bạn thừa nhận rằng tôi đã chọn ví dụ đó không phải vì nó có lợi đặc biệt cho thuyết của tôi chứ?Tôi phải kể lể việc riêng như vậy để khỏi bị buộc tội làm thương tổn quyền lợi của các nhà báo, khi tôi chống thói đọc báo trên xe buổi sáng.Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.
