Hăng hái thi hành quyết định đó và đừng lo nghĩ về kết quả.Bạn sẽ cảm thấy khí lực của bạn từ mặt dồn về giữa cơ thể và không còn bắp thịt nào căng thẳng nữa, như một em bé sơ sinh vậy.Tôi hăng hái rảo bước lại phòng một khách hàng.Nhưng hai tuần tôi chỉ ăn bánh và uống nước lạnh.Nhưng truyện bà là truyện thiệt chớ không phải tưởng tượng đâu.Thứ tự cũng phải là công lệ thứ nhất trong công việc làm ăn nữa.Tôi còn nhớ những ngày bàn về sự xung đột giữa khoa học và tôn giáo.Tôi lấy làm hổ thẹn đã có những ý nghĩ sai lầm về quý hãng.Sau bữa ấy, tôi vừa khóc vừa cầu xin.Tôi lo buồn đến nỗi mất ngủ; nhưng nhà tôi thì không.