Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.Cứ như người từ trên giời rơi xuống.Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.Có lí do cũng không khóc.Đừng sa sầm mặt như thế.Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.