Bạn quên cả bạn bè cùng mệt nhọc, và buổi tối đó thấy thú vị làm sao.Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết.Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn.Hạnh phúc của bạn - cái vật quý ta cố nắm chặt mà nó vãn cứ thoát được ấy - cũng tuỳ thuộc vấn đề đó.Nó là hình thức cao nhất của văn chương.Họ ngồi xe máy phóng qua các miền trong xứ văn chương với mỗi mục đích là đi tìm cảm xúc mới.Ông thức dậy lúc 9 giờ, điểm tâm từ 9 giờ 7 phút đến 9 giờ 9 phút rưỡi rồi khoá cửa ra đi.Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được.Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất.Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn.