Tôi rất hay chảy nước mắt.Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.Xã hội loài người thì phải như thế.Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
