Và câu trả lời, như các bạn ngày nay đã biết, ở trong sách lịch sử cảu các bạn đấy.“Năm 1834, ông phải vào tù vì những món nợ từ những vụ đầu tư kinh doanh.Lúc đó, tôi nghĩ tôi sẽ kkhoong bao giờ để bất kì ai nhìn tôi và nghĩ: “Cô ấy thì biết gì cơ chứ”.Alexander Graham Bell bị một giám đốc ngân hàng giận giữ ra lệnh cho ông ngay lập tức phải lấy "món đồ chơi đó" ra khỏi phòng làm việc.Rắc rối càng lớn, sự đóng góp cho cuộc sống của chúng ta càng quan trọng.Họ phải làm thang cho mình bằng cách cắt nước đá ra và đi trên nó, bước chân thật vội vã.Việc đứng dậy được mới là điều đáng nể.Theo tôi, con đường ngắn nhất , nhanh nhất đến ngôi mộ của chúng ta.Trước kia, thầy tôi đã từng nói : lhi bạn đối mặt với đau khổ, đừng dằn vặt, đừng sụp đổ, chỉ nên nếm trải đau khổ.“Bậc thang không bao giờ dành để nghỉ ngơi mà là để giữ cho bước chân của một người đủ dài để anh ta có thể đạt đến nới khác cao hơn.