Hai tiết lịch sử cuối được nghỉ vì cô giáo bị bệnh.Bỗng Chip chợt nghĩ đến những lời vị sư cô đáng kính nói ở chùa hôm trước, Chip giật mình “Mình đa cảm quá chăng?”.Đọc hết bức thư, mắt ông rưng lệ, từng giọt nước mắt chảy dài ướt hoen gương mặt tưởng chừng chai đá ấy.Bạn nên tạo thói quen tưởng tượng.Với lực học xuất sắc, chị ấy không quá khó khăn để thi đậu đại học vào ngành học mà mình mong muốn."Nowhere is now here" - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây.Cùng đánh thức chính mình nhé! ^_^Đi đến đầu hẻm bổng chị nghe có tiếng gọi – là bác Năm: “Lụa, chèn đét ơi, chờ mày từ sáng đến giờ, vợ chồng tao có nấu một nồi bánh chưng, nên mang biếu mẹ con mày một cặp ăn lấy thảo, năm mới phát tài nghen!”.Tiếng chim kên kên thỉnh thoảng lại thét lên làm Ghét thêm rùng mình.Còn mẹ Chip thì là một người phụ nữ đảm đan và hiền lành, mỗi lần hai người có “chiến tranh”, Chip cảm thấy thương mẹ rất nhiều, bà luôn là người phải chịu đựng nhiều nhất.