Lát sau, tôi rủ ông anh ra.Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ.Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.
