Quá khứ đầy những thí dụ chứng minh năng lực thần diệu của lời khen.Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người.Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta.Bạn cho vậy là con nít ư? Có lẽ là con nít thiệt.Tôi bảo: "Này, anh Emile.Viên thu thuế lạnh lùng đáp: "Cái đó tôi không biết.Không phải anh ấy diễn kịch đâu."Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng"." và sau cùng không quên hai chữ "cám ơn" là một thứ dầu làm trơn tru bộ máy sinh hoạt hằng ngày của ta mà lại là dấu hiệu của một sự giáo dục tốt nữa.Tại sao cứ luôn luôn nói tới cái mà chúng ta muốn? Thực là vô ích, ngây thơ và vô lý.