Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi.Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm.Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.Sống là gì nếu không có khoái cảm.Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.
