Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!!! Trong 15 giờ đồng hồ ấy tôi đã học được về nghệ thuật sống nhiều hơn là học sách vở tại trường đại học Syracuse trong bốn năm".Nào: "còn hòng gì, còn trầy da tróc vẩy làm gì nữa", nào: "thế là hết hy vọng".Tôi tự nhủ: "Tuần này ta lầm lỡ trong bao nhiêu việc? Ta có làm được điều phải nào không và làm sao để tấn tới nữa?".Tên chàng là William Osler.Mỗi lời ông thốt, được người ta chép liền vào sổ tay, gần như lời thiên khải vậy.Khi mặt trời chớm mọc thì tôi gần như đau, vì mệt cũng có, vì lo cũng có.Cả năm người tranh nhau rước dì về để đền ơn cúc dục! Họ cùng kính mến mẹ, cùng phàn nàn rằng mẹ không bao giờ ở lâu với họ.Tôi xin tiết lộ câu chyện về cô như cô đã thuật với tôi:Người ta rất sợ thứ đó mà cũng nhiều người thất bại về nghề đó lắm.Tôi biết một người sinh nhai bằng nghề xổ để mà rất khinh bỉ những kẻ khờ dại mang tiền lại "cúng" y.
