Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác:Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.Không gì tự nhiên mất đi.Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc.- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.