Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.Người bảo đời là bể khổ.Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ.Tôi để mẹ dắt tôi đi.Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
