Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.Mẹ không giúp được tôi đâu.Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.Đi đâu cũng vất vả.Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.