Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.Ta cõng nàng đi trên sóng.Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
