Nhưng rồi một mối quan hệ thật đặc biệt xuất hiện.Tâm trí vị ngã đã trở nên giống như một con tàu đang bị đắm.Thời gian và đau khổ không thể tách rời nhau được.trong tác phẩm Tibetan Book of the Death, cánh cổng này được miêu tả là “ánh sáng chói lọi không màu sắc của Hư Không”, mà theo sách này chính là “cái tôi đích thực của bạn”.Người phụ nữ thường bị cái quầng chứa nhóm đau khổ “chế ngự” vào thời điểm đó.Tự bản thân nó, tâm trí không vận hành sai lệch.Bạn được hướng dẫn cách thức tự giải phóng bản thân khỏi tình trạng nô lệ vào tâm trí, để bước vào trạng thái ý thức giác ngộ và duy trì sự tỉnh thức ấy trong cuộc sống thường ngày.Ta là cái Bây giờ” hay không.Tất cả mọi đau khổ đều do tự ngã hư ngụy tạo ra và do phản kháng gây nên.Cái quầng đau khổ của họ muốn được phản hồi chứ không muốn được thấu hiểu.
