Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ.Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.Tôi và thằng em lại về.