Có một giai đoạn chỉ tí xíu nữa thôi,ông đã phải ở sau song sắt nhà tù.Vòa tháng 6 năm 1913, ông rời Sài Gòn với ý định ra nước người tìm đường cứu nước.Ngược lại, mẹ tôi là người phụ nữ dịu dàng và giản dị nhất mà ai cũng phải mơ ước.Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ?Vậy xét cho cùng thì thất bại cũng không tệ lắm!Lúc ấy bà nhận ra rằng không thể sống chỉ với tình yêu khi hai vợ chồng dọn đến một túp lều với một phòng ngủ không có cửa sổ, còn nhà vệ sinh không có cửa lại nằm ngay cạnh bên giường ngủ! Sau đó, bà nài nỉ dì và được chuyển đến ở một trong những căn hộ trống của dì.“Vấn đề không phải là bạn đã rơi bao xa, mà là bạn đã leo lên lại đến mức nào!”Giả sử không mắc phải sai lầm nào và ta cứ học bằng cách chỉ đi theo đường đúng .Một lần nọ, một người phụ nữ đến gần một cụ già nhỏ bé đang đung đưa trên chiếc xích đu trên hiên nhà.Một lần nữa giấc mơ của cô lại tan vỡ.
