Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.Cháu vẫn không chịu dậy ạ.- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.