Tôi nghĩ nên kể cho anh nghe câu chuyện này.Thêm nữa cũng nhờ một chút hài hước.Tôi còn nhớ những buổi chiều cũng Herbie Cohen và Davey Fried đến rạp Benson (Brooklyn) xem Mitchum diễn.Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái.Tôi từng nghe một giáo viên tiếng Anh kể một câu chuyện về một thanh niên khi nhận lá thư của người bạn.Hầu hết chúng ta thường có tính hay e dè, bối rối.Tôi còn nhớ khi lần đầu thực hiện một buổi trò chuyện trên truyền hình, tôi đã run và hồi hộp như thế nào…Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi.Nhất là đừng bao giờ để người khác nghĩ rằng bạn không muốn nói chuyện với họ.Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt!
