Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.Dù mẹ không bay, không bay đâu.Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi.- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.
