Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.Không gì tự nhiên mất đi.Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.Hôm đó trời mưa to vừa tạnh.Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…