Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.Bạn đã thực sự dấn thân rồi.Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ.có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lạiNhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.