Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.Tôi rất hay chảy nước mắt.Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Nó tan chảy, tan chảy.Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.