Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó".Đứa nhỏ thích bắt chước má nó lắm.Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành.Sau khi mất hàng tuần cổ động ráo riết trong đám thợ để mở sẵn con đường hòa giải, ông diễn thuyết trước đám thợ đình công.Khi ra về, bà khách quý nhất của tôi hỏi:Địa vị đó rất có lợi cho ông và ông quyết giữ nó.Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm.Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm.Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa.Những tai họa đó có thiệt hay tưởng tượng cũng vậy, loài người bao giờ cũng thích được người khác thương tới mình:
