Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.Cớ gì mà không dám nói.Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế.Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Nhưng mệt mỏi thì sao.Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.Hình như mắt tôi rơm rớm.