Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.
