Hai là bạn viết cái chuyện này.Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).Quả thực là hôm nay cả nhà lo.Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.Cháu thấy bác tội lắm.Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?Cái này không rõ lắm.
