Chao ơi! Không bao giờ tôi quên mùi hôi ấy.Những chuyện ấy xa quá rồi.Tôi muốn nhảy xuống sông tự tử cho rồi đời.ngày và đêm trên đầu y.Cổ anh bị một mảnh trái phá thủng, máu mất nhiều, thầy thuốc phải tiếp máu bảy lần mới cứu sống được anh.Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động.Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái ghế có bánh xe.Chuyện tôi sắp kể là chuyện một người có thiệt, ông Léon Shimkin, vừa có cổ phần lại vừa làm giám đốc một nhà xuất bản lâu đời nhất tại Mỹ: Nhà xuất bản Simon Schuster ở Nữu Ước.Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn.Đó cũng là triết lý của ông Lowell Thomas.