Sau cùng lương tri nhắc tôi rằng lo lắng như vậy vô ích, và tôi kiếm ra một phương pháp để giải sự ưu tư đó.Bà Elizabeth Connley ở Portland đã học được một điều mà chúng ta trước sau gì cũng phải học là: số phận đã không tránh được thì hãy nhận và hợp tác với nó đi: "Như vậy đó và không thể nào khác được".Vì sông mổi giây một thay đổi mà người tắm trên khúc sông đocũng vậy.Con hãy ngó đàn chim trên trời.Như vậy, họ được thoả lòng hiếu thắng."Có gì mà xin lỗi, bác sĩ! Trong mười phút mới qua tôi đã tự kiếm được nguyên nhân bệnh của tôi.Quy tắc 5: Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lắng và mệt nhọc nữaTôi liệng bức thư vào sọt rác và cám ơn ông Tơ không xe tôi với con người ấy.Mới rồi tôi lại chơi nhà ông vài ngày và nhận thấy hai câu này trong Thánh thi (Psaume CXVIII) đóng khung treo trên tường phòng để ông được thường thấy nó.Nó giúp tôi tạo ra "một cảnh xanh tươi, mát mẻ, bình tĩnh giữa kiếp trần gió bụi quay cuồng này".