Ông Grammond đá mạnh vào chân tôi ở dưới bàn làm hiệu, rồi tuyên bố: "Anh Dale, anh lầm rồi; ông nói đúng.Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35.Mới rồi, tôi gởi một tờ phỏng vấn có nhiều câu hỏi cho 1.Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không được.Còn như tôi, tôi vẫn nghĩ rằng kiểu của tôi tốt, và nếu ông để cho tôi làm theo kiểu đó, thì tất nhiên tôi cũng phải gánh lấy hết cả trách nhiệm".Cháu sành và có óc thẩm mỹ.Chỉ một mình tôi chịu trách nhiệm về cuộc chiến bại này thôi"."Lấy công tâm nhận những sự gắng sức của họ, khen những tấn tới nhỏ nhất của họ.Tôi muốn cầu người đó điều chi ư? Trời cao đất dày! Nếu chúng ta ích kỷ một cách ti tiện đến nỗi không phân phát được một chút hạnh phúc cho người chung quanh, đến nỗi hễ khen ai là cũng để hy vọng rút của người ta cái lợi gì, nếu tim ta không lớn hơn trái ổi rừng, thì chúng ta có thất bại cũng là đáng kiếp."Tôi giận sôi lên, ông Wooton nói, người bán hàng thứ nhất có ý cho tôi dối dá; người thứ nhì muốn chê tôi đã mua đồ xấu, rẻ tiền.