Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.Khán giả sôi động phết.Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.Màu mận đương độ chín.
