Mà cuộc thi ấy mở chung cho hết thảy sinh viên các trường Đại học.Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi.Ông hiểu rằng nếu không bỏ được ba tật ấy, không thể thành công lớn.Hồi ấy còn là sinh viên y khoa ở trường Montreal, chàng lo đủ thứ: lo thi ra cho đậu, đậu rồi sẽ làm gì, làm ở đâu, sao cho có đủ thân chủ, kiếm cho đủ ăn?Bốn tập quán giúp bạn khỏi mệt và khỏi ưu phiền khi làm việcBỗng tôi thấy trọng tài đưa tay Tunney lên, nhận rằng y đã thắng: Tôi không còn vô địch nữa rồi! Tôi xuống đài, về phòng thay đồ, dưới mưa lạnh [19] và rẽ đám khán giả mà đi.Bà đã mất hẳn bình tĩnh trong tâm hồn và như thế là trả giá rất đắt nỗi oán giận ấp ủ hoài trong lòng vậy.Họ mới bắt đầu khuyếch trương."Không bao giờ tôi vào một tiệm cao lâu, một tiệm hớt tóc hoặc một cả hàng mà không nói một câu làm vui những người tôi gặp.Phản ứng đó rất tự nhiên, không có chi kiểm sát được".