Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.Họ nỗ lực vì điều đó.Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.Còn lại, nó mới là hư vô.Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.
