Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.Và thế là xảy ra những thảm trạng.Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả.Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
