Tôi chỉ muốn nói cho anh biết điều này: Con trai tôi đã rất mến mộ anh.Bạn có những ý tưởng độc đáo về lãnh vực này hay không? Khả năng chuyên môn của bạn như thế nào? Ngoài ra, bạn còn có những mối quan tâm gì về lĩnh vực này?Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội cấp cứu…Ông ta mời tôi nói trong buổi họp mặt hàng năm của câu lạc bộ vào tháng sáu.Đó là trò chuyện với con mèo, chú chim hay chú cá vàng nhà bạn.Và có những lúc chỉ cần im lặng người ta cũng hiểu ý của bạn rồi.Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.Chả là anh chàng vừa mới cưới vợ cách đây ít ngày, và bây giờ thì đang ăn tối với những người anh em bên vợ.Bạn thấy đấy, chúng ta hoàn toàn có thể chiến thắng trong những cuộc đàm phán, chỉ cần có chút tài tranh luận và biết học hỏi những người như Herb Cohen, như Bob Woolf… Nếu làm được như những gì họ làm, nói được như những gì họ nói, chắc chắn một ngày nào đó bạn cũng thành công như họ.Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế.
