Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.Làm một bài thơ dở để được khen.Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.
