Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.- Ông còn lo xa hơn tôi.Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết.Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.