Nó cho phép nỗi đau hiện hành mà đồng thời còn chuyển hóa đau khổ nữa.Tôi chỉ đứng đây để thưởng thức – niềm vui trong tôi – thôi”.Giữ yên cảm nhận ấy trong vài phút.Nó sẽ không lắng dịu đi cho đến khi cả hai cái quầng đau khổ tự đong đầy, và sau đó tiến vào giai đoạn ngủ vùi.Bạn không còn xuất phát từ phản ứng và phản kháng nữa.Người không biết khoan dung nhất định phải gánh chịu thời gian tâm lý rất nặng nề.Chúng chẳng qua chỉ là tấm biển chỉ đường mà thôi.Hoàn cảnh bên ngoài cuộc sống của bạn và bất cứ việc gì xảy ra đều giống như mặt hồ.Bằng cách này, sẽ không có tình trạng tích lũy “thời gian tâm lý”, tức là không còn đồng hóa với quá khứ và cưỡng bách không ngừng phóng chiếu vào tương lai nữa.Tôi diễn bày từ kinh nghiệm nội tại.