Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.Của một thân xác đặc.Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên.Thế mà rồi cũng ngủ được.
