Và chấp nhận đời không phải trò chơi.Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.Nhưng mệt mỏi thì sao.Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.- Rất tiếc là không thể, thưa ông.Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.